Callboy teen


Họ chỉ mới là những bạn Teen cỡ 18, 19 tuổi và thậm chí là 15, 16 tuổi? Họ cần gì? Tiền bạc, ánh hào quang của xe xịn, điện thoại "pro", hay tất cả chỉ đắm chìm trong nước mắt?

Cuộc sống lúc nào cũng phức tạp. Khái niệm “chân dài và đại gia” không biết đã trở thành biểu tượng của sự trao đổi về “vật chất và thân xác” tự khi nào, nhưng đằng sau những ý nghĩa bề nổi của những câu chuyện về “call boy, call girl” ầm ĩ trên mặt báo, sự thật không phải lúc nào cũng được phơi bày một cách toàn vẹn và đơn giản, dễ hiểu như chúng ta lầm tưởng. Trong thế giới của sự đổi chác, mà nhất là đối với các “teen boy” học nhau đi làm “trai bao”, ở thế 
giới đó không chỉ có tiền bạc, nụ cười, mà còn có cả nước mắt, buồn đau…


Con đường duy nhất của chú hươu non

Mở đầu phóng sự bằng một cuộc trò chuyện với N (hotboy_19xx.., 19 tuổi, sg), N chọn một góc nhỏ khá im lặng trong một quán café quen thuộc giữa trung tâm thành phố. Tính N khá trầm, nhưng khuôn mặt thì đẹp như hoàng tử Hy Lạp, mắt đeo lens màu xanh lam, tóc xõa một mái hàn quốc, da trắng, môi hồng, nếu là một sinh viên đại học bình thường, hẳn N là kiểu mẫu Hotboy của vô số bạn gái trong lớp, đó là chưa kể anh chàng có một giọng nói rất dễ thương, hát hay và nụ cười quyến rũ…

Posted Image
Một thông tin "rao bán" chính bản thân mình của call boy trên một diễn đàn.

Nhưng N không phải là sinh viên, tâm sự: “Mình là trai bao. Giờ thì mình có thể nói thẳng ra điều đó, với bạn bè của mình, vì ai cũng biết điều đó. Mình cũng sẵn sàng chấp nhận những lời dè bỉu từ những ánh mắt xa lạ. Những ngày đầu tiên đến với “con đường” này, đêm nào mình cũng khóc hết nước mắt, cũng không biết tại sao mình lại sa vào chốn này. Giờ thì đã quen hơn, và chai lì với cuộc đời.”

N kể: “Ba mình mất sớm, mẹ dưới quê tảo tần nuôi mình và nhỏ em gái ăn học. Mình lên SG được nửa năm thì mẹ bệnh nặng lắm, nhỏ em phải vừa học vừa làm tự nuôi mình, rồi còn chăm mẹ nữa. Có nhiều lúc muốn bỏ học về quê chăm sóc mẹ, nhưng nghĩ lại về quê rồi thì làm gì, kiếm đâu ra tiền nuôi mẹ, cố lắm cũng chỉ bữa rau bữa cháu cho qua ngày, rồi tương lai ra làm sao? Mình quyết định ở lại SG, chạy đôn chạy đáo, hỏi khắp bạn bè tìm việc làm thêm, chạy bàn, rửa chén, mình làm hết. Phần vì chưa quen không khí ở đây, phần vì từ nhỏ ít làm chuyện nhà, mình đuối lắm. Lúc đó, tương lai mù mịt, chẳng biết làm sao…

May đâu có thằng bạn, chỉ cho xin việc làm ở một quán café hạng sang, ở đó toàn khách doanh nhân, giàu có, nói chuyện rủng rẻng. Đặc biệt ông chủ rất thương mình, cứ vài tháng lại tăng lương một lần, coi mình như em, hay dẫn đi chơi, mua sắm này nọ, giúp mình tìm một chỗ trọ ổn định, thỉnh thoảng còn gửi tiền về “mua thuốc cho mẹ”, lúc đó mình ngốc lắm, đâu biết người ta có ý gì, chỉ biết có người giúp đỡ là mừng quá trời…

Được một thời gian, chuyện gì đến cũng đến, một ngày nọ ông chủ chính thức…nói thẳng với mình, rằng ông ta…yêu mình, và muốn mình thành “người tình” của ông ấy, mình shock đến nỗi suýt chạy ra khỏi cái quán ấy. Nhưng ông ta lại vẽ ra cái viễn cảnh, hết tiền, không chỗ ở, không việc làm, không ai nuôi mẹ. Mình lại xiêu lòng. Và từ đó..”

Câu chuyện của N vẫn còn dài, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy đó chính là cái bẫy, mà rất nhiều “call boy” tuổi teen hiện nay đang mắc phải. Bỏ thì thương, vương thì tội, những gì mà bạn ấy làm không hề đáng trách, có đáng trách, là trách những người đã lợi dụng tình cảm ấy để mua chuộc tình cảm của những tâm hồn còn đang trẻ. Chính những điều ấy, đã là một con đường độc đạo duy nhất, bắt những bạn như N phải theo đến suốt cuộc đời…

Posted Image
About me: 300,000/ shot, 400,000 / đêm???


Những con thiêu thân tự nguyện….

Khác với N, khuôn mặt đẹp tự nhiên và hiền lành, T.T (20t, DHKT) trong buổi nói chuyện cứ 5 phút lại nghe điện thoại một lần, hồn nhiên…"hẹn khách” trước mặt tớ, nói chuyện rất thoải mái và có đôi chút…giang hồ. T bảo: "Ngày xưa mình cũng hiền lắm, nhưng hiền quá thì bị đời ăn hiếp. Bạn bè mình chỉ có vài mạng thôi, thấy mình làm nghề này, lại suốt ngày …chửi thề nên tụi nó tránh xa hết. Mình cũng buồn tý, rồi thôi."

T kể đêm nào cũng dạo ít nhất 2, 3 sàn nhảy để tìm khách, với khuôn mặt đẹp rắn rỏi, nam tính, T dễ dàng thu hút được nhiều đối tượng mà mình để mắt đến. Làm quen, trò chuyện, rủ đi uống nước và…ngã giá, quy trình ấy như là một thói quen hàng ngày của cậu trai trẻ 20 tuổi này, và anh chàng kể về nó như thể chẳng có gì quan trọng lắm.

T còn bảo: "Khách của mình đa số là doanh nhân hạng sang, có người có học vị Thạc Sỹ, Tiến Sỹ đàng hoàng. Có người còn có vợ, có con, hồn nhiên khoe với mình mấy chuyện đó. Mình thấy tởm thật, nhưng cũng nói nói cười cười để chiều lòng khách. Có đôi lúc nghĩ lại thấy mình làm nghề này…quá ác, có khi một tay mình phá vỡ hạnh phúc gia đình người ta không chừng."

Khi được hỏi tại sao làm nghề này, T nói thẳng: "Mình là gay thật, ngày xưa cũng vì còn nhỏ, ham chơi quá, nên sa đà vào mấy chuyện này. Đi chơi vũ trường nhiều, thỉnh thoảng lại nghe một lời mời gạ gẫm, thấy bùi tai, lại được tiền, nên mình thử. Thử một vài lần thì dứt ra không được, có tiền sướng quá mà. Nên theo nghề luôn. Mình còn có 2, 3 đứa bạn thân cũng làm nghề này, đứa nào cũng điện thoại xịn, xe xịn, được ăn sung mặc sướng, không đứa nào có ý định bỏ nghề, mặc dù biết nghề này cay đắng lắm. Nhưng nghề này nó như thuốc phiện vậy, khó cai…"

Chưa hết bàng hoàng vì những thông tin động trời đó, bọn tớ còn biết được ngoài những vị khách gay lớn tuổi, T còn tiếp cả các….quý bà sồn sồn, thỉnh thoảng vẫn hay gạ gẫm cậu, ban đầu thấy không có cảm giác gì nên từ chối, sau này thấy tiền nhiều quá cũng liều mình, riết rồi quen, ai T. cũng tiếp….

Posted Image
Đến "chào hàng" bằng wc.

Nhập nhoạng ánh hào quang…

Chưa tin vào những gì “tai nghe”, bọn tớ quyết định phải “mắt thấy” một lần, nên quyết định nhập nhóm cùng T và một vài “đồng nghiệp” đến một vũ trường nọ. Đúng như dự đoán, tại đây hầu hết chỉ tập trung chủ yếu những anh chàng thuộc “giới tính thứ ba”, thỉnh thoảng có một vài bạn nữ, chắc đi chung với nhóm quen. Có những bạn nhìn mặt rất trẻ con, độ khoảng 14, 15 tuổi cũng ngồi vắt chân lên ghế, sang sảng gọi những thứ nước uống sang trọng và đắt tiền. B.H (21 t, kool_baby_xxx..), cho biết dân trong nghề thường có những ký hiệu đặc thù, để những ai có “nhu cầu” có thể dễ dàng nhận ra, đến làm quen và chỉ với 1, 2 câu là có thể ngã giá được ngay. B.H từ chối tiết lộ đó là ký hiệu gì, chỉ nói nếu là người thường xuyên tìm “hàng” sẽ biết ngay, mà thực ra những người hành nghề như B.H cũng chỉ liên lạc qua điện thoại là chính, đi sàn chỉ để nhảy nhót cho khuây khỏa và tán chuyện…

Phải mắt thấy, tai nghe mới biết những sàn nhảy “đặc thù” này có nhiều teen boy đến cỡ nào, nhỏ con có, ốm yếu có, cao to như siêu mẫu cũng có, tập trung đủ mọi thể loại ăn mặc từ phong cách Harajuku, Unisex cho đến đồ….học sinh. Chưa có một con số thống kê chính xác nào cho biết bao nhiêu phần trăm trong số ấy thực sự đến những chỗ như thế này để vui chơi, và bao nhiêu phần trăm là để tìm “đối tác”…


Nhưng mọi thứ không dừng lại ở đó, sàn nhảy chỉ là một “nẻo đất nhỏ” cho những chàng “teen boy” đang tuổi ăn, tuổi lớn dùng làm nơi hoạt động, mà còn đầy rẫy những hình thức tìm khách khác như… đăng tin trên các diễn đàn, trên mạng, lập blog riêng, thậm chí quảng cáo ở cả những nơi như… toilet, tiệm Internet, trường đại học…v.v. Nhưng phổ biến nhất hiện nay vẫn là đăng tin trên các diễn đàn hoặc …lập blog riêng.

Nam (18t, Q.5) là một cậu bé trắng trẻo, khuôn mặt baby, người nhỏ con, hồn nhiên đăng tin trên blog cá nhân: “Kể từ bây giờ mình làm call boy, 200k/lần. Điện thoại 090xxxxx”. Bạn bè ngạc nhiên vào comment hỏi thăm, Nam cười giả lả, nhưng nếu có một ai đó quyết định điện thoại và ngã giá, Nam sẵn sàng chấp nhận “đi khách” cả đêm, miễn là sáng hôm sau có tiền…tiêu vặt.

Hay một trường hợp khác là Hoàng. Th (NTMK - HCM), vốn con nhà giàu, được bố mẹ nuông chiều, lười học, nên cậu hay lên mạng vietfun chat chit cho vui, thấy nhiều người để nick call boy này nọ cũng nhiều, cậu lân la làm quen, hỏi thử. Thấy ngon ăn, lại có nhiều thứ….mới lạ, cậu cũng để nick như thế, rồi sau một vài lần…trót lọt, cậu bị dính chiếc bẫy mà mình tự giăng cho mình lúc nào không hay.

Có những lời rao trên mạng rất thẳng thừng mà người đọc khi chứng kiến sẽ không hỏi bị sốc và ngạc nhiên như “Em còn đi học, không phải tham tiền. Chỉ là đang cần tiền ăn xài. Rất mong tìm các đại gia giúp đỡ. Em trắng trẻo, baby, kute, điện thoại 0121xxxx….” Hay thậm chí là “500 ngàn một đêm, nhưng gặp ai….đẹp trai thì miễn phí cũng được”. Điều này chứng tỏ đang có một làn sóng teen boy kéo nhau đi... thử lửa không chỉ vì vấn đề tiền bạc mà còn vì ham muốn thỏa mãn những thứ khác.

Có một sự thật rất hiển nhiên là, người ta thường đọc trên báo, sách truyện cho rằng những anh chàng theo nghề này thường là có hoàn cảnh khổ sở, sinh viên nghèo, đáng thương, nhưng thực tế thì không phải vậy. Càng ngày càng có nhiều bạn trẻ, còn quá nhỏ để biết cuộc sống thực sự là gì, không hề khó khăn về hoàn cảnh kinh tế hay gia đình vẫn mang danh “call boy” chỉ vì một chút đua đòi phù phiếm. Ánh hào quang của tiền bạc và danh vọng rực rỡ đã chói lóa đến nỗi lấy đi tất cả những sở thích khác hàng ngày của những bạn teen boy này, để rồi phải đi theo nó như một quy luật khác nghiệt….

Đằng sau những đồng tiền….

Câu chuyện của N là câu chuyện của một trai bao, từ sau khi "chịu" ông chủ quán, N được cung phụng đủ thứ như một hoàng tử thứ thiệt, có nhiều tiền mua thuốc cho mẹ, nuôi nhỏ em ăn học. N cảm thấy vui, thật sự, dù không biết tương lai của mình ra sao đi nữa, chỉ cần biết mình lo được cho gia đình đang khốn khó là mãn nguyện.

Còn chuyện của T là chuyện của một cậu chàng làm “call boy”, mà call boy tức là cậu sẵn sàng ngủ với bất cứ ai miễn có tiền. Tiền cho cậu nhiều cảm giác, nhất là cảm giác “hãnh diện” trước mặt bọn dân chơi, giang hồ bạn bè của cậu. Cậu trở nên ngày một đanh đá hơn, kiêu ngạo hơn, và... sa đọa hơn.

Nhưng cái gì cũng có luật nhân quả, đằng sau ánh hào quang luôn là bóng tối. N quen ông chủ được một thời gian thì…bị tìm cách đuổi ra khỏi nhà vì vợ ông ấy chuẩn bị vào nam sinh sống cùng. Đến lúc này, N mới biết hắn ta là một người đã có vợ, nên đành ngậm ngùi vác ba lô ra đường. Không một xu dính túi, vì lâu rồi N không có thói quen để dành tiền cho tương lai. Cậu thậm chí đã phải ngủ ngoài công viên 2, 3 ngày trước khi… tìm được người thứ 2. Và cậu lại tiếp tục sa đọa vào con đường ấy, lại trai bao, lại tiền, và nước mắt. Cậu đã không còn lối thoát.

Với T, mọi chuyện có đôi khi còn bi kịch hơn, khi gặp những tên khách biến thái, khùng điên, hay bị nhiều đứa giở trò sau khi “đi” xong không thèm trả tiền. Nhiều lúc phải đánh nhau, rượt nhau, T lúc nào cũng phải sống trong cảm giác mệt nhoài, lo sợ, bức bối và nghĩ rằng một lúc nào đó mình sẽ bị trừng phạt. Nhưng đó là trừng phạt gì thì không thể tưởng tượng nổi.

Còn những trường hợp bi kịch mà khi nghĩ đến chỉ muốn “rùng mình” thôi thì nhiều không kể xiết, lúc mới vào nghề, B.H bị những… đàn anh đi trước đánh dằn mặt, hành hạ, dành khách đủ thứ mà không dám phản đối mạnh, cứ phải giả lả đủ điều cho qua chuyện, riết rồi quen thì mới hành nghề được. Đó là chưa kể những cay đắng, tủi nhục và mất mát khi hẹn “khách” lúc 2h sáng mà bị cho leo cây, hay đêm về nằm bó gối một mình, tự dưng nước mắt chảy mà không biết vì sao…

Nhưng đó cũng chỉ mới nhẹ nhàng, T còn chia sẻ trường hợp một người bạn trong nhóm, lần đó đi qua đêm tại một khách sạn nọ, 3h sáng tự dưng thấy ai đó nắm đầu mình giựt dậy, tạt cho mấy bạt tai rồi xông vào ngắt nhéo. Theo bản năng cậu ấy chỉ kịp co người lại đỡ và vơ vội bộ đồ để mặc vào, hóa ra đó là một cuộc “đánh ghen” chính nghĩa của một người vợ với một ông chồng hay lăng nhăng đi đêm. Cậu ấy đã phải chứng kiến cảnh người vợ đáng tuổi mẹ mình sau khi đánh mình xong thì bị đột quỵ ngất xỉu. Lần đó, cậu bị bắt lên công an, giam 24h mới được thả vì các anh công anh thương tình còn nhỏ…

Thân bại danh liệt

Hay như T. Tùng (Q11, SG) vốn là SV đi học xa nhà, thiếu hụt tiền bạc nên thỉnh thoảng đi khách kiếm tiền trang trải. Một ngày nọ cậu tá hỏa khi thấy trên khắp các trang rao vặt, diễn đàn có topic tung hình mình lên cũng những lời thóa mạ và sỉ nhục rất dơ bẩn, hóa ra một trong những người khách ấy không thực sự là khách, họ chỉ cố tình dụ cậu… show hàng trên webcam để có cơ hội chụp lại và đi rêu rao khắp nơi. Cũng may, lần ấy Tùng chưa… làm gì nhiều, nhưng cũng đủ để bạn bè trong giới nhận ra và phát hiện sự thật cay đắng về cậu, nhiều người xa lánh. Nhưng riết rồi cũng quen, Tùng trở nên chai lì hơn với mấy chuyện này, nhưng chỉ sợ lỡ mà ba mẹ biết….

Còn Q.Vinh (Crazy_cat_xxx) thì ngày mới vào nghề cũng thường xuyên đi khách và trao đổi trên mạng, nhưng gặp nhiều trường hợp đau lòng hơn nhiều. Nhớ nhất là những lần thấy khách vào chat chít này nọ, xin webcam “xem mặt” xong rồi bị chửi như xối xả vào mặt bằng những lời tục tĩu. Còn có những người sau khi “hẹn ra gặp mặt” rồi mới phát hiện ra đó là một đám côn đồ chuyên trấn lột những đứa như Vinh. Lần đó, Vinh bị bọn chúng kéo vào góc tối lấy hết tiền bạc và giấy tờ tùy thân, phải vất vả và nhịn đói cả tháng trời cho những xui xẻo ấy.

Nhưng riết rồi quen, và chai lì hơn với cuộc đời. Mới 18 tuổi mà Vinh biết nhìn ra ai là đại gia lắm tiền, ai không có tiền. Vinh biết vòi vĩnh để được đi chơi nước ngoài, được dẫn đi ăn nhà hàng, khách sạn hạng sang…v.v. Và cậu còn chuyện nghiệp đến nỗi móc nối với các chủ shop quần áo, nữ trang, mỹ phẩm…v.vv. để khi dẫn đại gia đến đó mua đồ cho mình xong rồi thì quay trở lại…trả đồ để lấy tiền làm việc khác, chủ shop có lợi mà mình cũng có lợi, ngu gì không làm. Cậu bảo: "Các đại gia thường ít tặng cho mình nguyên cọc tiền, mà thường thích mua đồ hay cho ăn uống, du lịch này nọ, vì sợ mình xài tiền… đi chơi với thằng khác. Mà có tránh kiểu nào cũng không khỏi. "Dần dà sau này, cậu có nguyên một danh sách dài những cửa hiệu quen để dẫn…đại gia vào đó.

Cho đến một ngày, vị đại gia đó phát hiện ra cậu còn... đi với 2, 3 đại gia khác, liền thuê một nhóm giang hồ…thanh toán cậu. Lần đó, Vinh suýt chết vì sự dại dột của mình, và mỗi ngày qua đi lại thêm một ngày hồi hộp.

Đoạn kết của những con đường…

Câu chuyện còn dài với nhiều “vùng hoạt động” và những bi kịch khác, các bạn ấy vẫn còn huyên thuyên rất nhiều về cuộc sống và những điều kỳ lạ của mình, vẫn với những trí óc non nớt, hồn nhiên, vẫn là teen chưa đầy hai mươi tuổi, nhưng những gì mà các “teen boy” ấy đang làm đã không còn là một vấn đề mà “xã hội có thể cho qua được nữa”.

Bất kỳ một con người nào, giới tính nào, dù nam hay nữ, hay gay, vẫn có những tệ nạn và “trào lưu” trở thành “call” chỉ sau một đêm tò mò và thử lửa, nhưng điều đáng quan tâm là độ tuổi của những bạn trẻ ấy đang ngày càng bị teen hóa một cách trầm trọng, rồi tương lai của một thế hệ teen đang sa đà ấy sẽ đi về đâu, khi mà không chỉ những cậu bé đủ tuổi trưởng thành 18 mà còn có bóng dáng của những “call boy” 15, 16 tuổi? Xin mạn phép kết lại đoạn phóng sự ngắn này về một câu nói của một chàng “call boy tuổi teen” khác, 17 tuổi và vừa phát hiện ra mình đã nhiễm HIV, tương lai cậu bé ấy giờ chỉ còn là một con số không tròn trĩnh: "Đừng phá hỏng mấy mươi năm còn lại cuộc đời mình chỉ vì một lỗi lầm. Chưa bao giờ là quá muộn để quay lại đâu, nhất là khi bạn vẫn đang còn trẻ…. 

Copyright 2009 Simplex Celebs All rights reserved Designed by SimplexDesign