
Joe từng nói anh rất thích cảm giác ngồi một mình ở các quán cóc vỉa hè xem cuộc sống - cuộc sống thật sự của người Việt Nam - chạy qua trước mắt như một đoạn phim. “Có lẽ với một người như tôi, Việt Nam là nơi lý tưởng: ở đâu cũng có người xung quanh, có câu truyện để ‘nghe trộm’, có cảnh riêng tư để nhìn trộm, một mình nhưng không bao giờ cô đơn.” Điều đó phản ánh vào chính những bài viết của anh - ở đây, góc nhìn về con người, phong cảnh, các mối quan hệ xã hội, gia đình Việt Nam, đặc biệt là ở Hà Nội được bộc lộ rõ nhất. Ngược chiều vun vútlà một tập hợp gần 70 bài viết như thế.
Đa số bài viết trong sách “lấy vốn” từ những bài đã đăng trên Dân Trí, VnExpress, tạp chí Đẹp, blog cá nhân của Joe, nhưng hầu như đều được viết mới lại. Một số bài được tác giả chỉnh sửa ngữ pháp cho phù hợp với trình độ ngôn ngữ đã phát triển hơn; một số được xây dựng lại từ đầu. Các bài viết được sắp xếp theo một cấu trúc rất lạ, rất “Dâu Tây”: không phải theo ngày tháng, không theo chủ đề, mà theo Cảm Giác: nào là Bực một tí, Vui một tẹo, Hơi hơi tiếc, Rất tò mò, Muốn giãi bày.
Hầu hết các bài viết trong này vẫn theo phong cách đã làm nên “thương hiệu Mr. Dâu Tây”: hài hước và thể hiện một cái nhìn rất lạ đối với những điều tưởng chừng không có gì đặc biệt. Một trong những yếu tố khiến cho những bài viết của anh luôn được quan tâm sốt sắng đến như vậy là bởi một lẽ thường: ai cũng tò mò muốn biết một anh chàng Tây viết chuyện của người Việt bằng tiếng Việt như thế nào, họ nghĩ gì trước phong tục tập quán của ta.Đọc Joe, mới biết cũng có nhiều người Tây sợ cái Tết ở Việt Nam. “Bản thân tôi cũng hơi sợ, nghe bài Tết Tết Tết Đến Rồi có cảm giác muốn chạy chạy chạy chạy xa rồi.” Ấy là nỗi sợ phải ăn quá nhiều món “lạ quá, mỡ lắm” - thịt đông, gà luộc, bánh chưng; sợ làm sai -nhỡ chẳng may có gì thất thố, gia chủ lại trách mình làm họ “dông” cả năm; và nhiều cái sợ có lẽ chỉ một người nước ngoài mới hiểu…
Bên cạnh yếu tố lạ và hài, những bài viết của Joe còn để lại nhiều dư vị bất ngờ. Có thể bắt gặp trong câu chuyện của anh những vấn đề mà đôi khi vì thói quen, hay vì vô tâm nên người ta không màng giải thích hay tìm hiểu cho tỏ tường. Ví như câu chuyện về GS. Ngô Bảo Châu và giải thưởng Fields danh giá. Ai cũng biết ông chứng minh được Bổ đề cơ bản, ai cũng ngợi ca ông, song chẳng ai chịu nói xem “Bổ đề cơ bản” là gì và vì sao phải chứng minh nó. Anh chàng người Canada khiến người ta ngạc nhiên khi làm điều này một cách rất thông minh, bằng ngôn từ dí dỏm đầy màu sắc “trà đá, sinh viên”.
Dí dỏm, hài hước và độc đáo là thế, nhưng phải nói là cách viết của Joe bây giờ cũng đã khác trước nhiều lắm. Đọc cuốn sách này, có thể nhìn ra, nụ cười của anh nhiều khi bị phủ bóng bởi một cái nhíu mày băn khoăn.
So với cuốn sách đầu tay Tớ là Dâu, tuyển tập này đã kết tinh những trải nghiệm sâu sắc hơn của Joe ở Việt Nam, nó đề cập đến những vấn đề nghiêm túc hơn, và là một phiên bản mới của tác giả. Chính vì lẽ đó, Ngược chiều vun vút ra đời với tham vọng trình làng một “Joe bây giờ khác nhiều với Joe cách đây mấy năm”, trầm tư và ít “ngây thơ” hơn rất nhiều.
